Một ngôi nhà đơn sơ giản dị một cuộc sống bình thường , có ba mẹ yêu thương mình , khi buồn mẹ là người chia sẽ cho mình và những tâm tư tình cảm của tuổi mới lớn mẹ sẽ là người tư vấn cho mình và có những người bạn luôn mang cho mình những niềm vui có lẽ những điều hoàn hảo đó chỉ có thể đến trong giấc mơ của mình mà thôi . Nếu cho mình 1 điều ước mình mong mỗi bữa cơm ba sẽ về ăn cơm với gia đình và mình muốn mẹ có thể lắng nghe những điều mà mình muốn nói với mẹ và mình không cần sự quan tâm bằng tiền bạc của ba mẹ cái mình cần đó là sự quan tâm của ba mẹ , thế nhưng những điều đó mình đành cất vào trong giấc mơ của mình , vì sợ rằng khi mình tâm sự điều này với bạn bè rồi sau đó lại nhận lại sự thương hại của bạn bè mình rất ghét cảm giác đó và mình rất sợ khi mỗi đêm phải lắng nghe những tiếng cãi vã của ba mẹ mỗi khi ba về trễ những lúc cúp điện không gian xung quanh im lặng 1 cách đáng sợ khi nhìn lên ngắm những vì sao mình luôn nghĩ giá mà 1 lần nhìn thấy sao băng thì tốt biết mấy . Nhưng chính vì những suy nghĩ ấy khiến mình trở thành 1 con người sống nội tâm không muốn chia sẽ với ai khác đôi lúc rất muốn nói hết những điều ấy ra lắm nhưng mình không biết ai là khiến mình cảm thấy tin tưởng và gửi trao những tâm sự thế rồi mình lại giấu nó cho riêng mình , thật buồn những lúc mình cần mẹ hiểu mình nhưng mẹ luôn bỏ mặc mình ngay cả trong giấc mơ giọt nước mắt cứ rơi mãi mà chẳng hiểu tại sao đó cũng chỉ là giấc mơ mà sao lại có cảm giác thật đến vậy.
Có lẽ cuộc sống không cho ta trọn vẹn cả mẹ luôn là người làm cho mình cảm thấy áp lực chưa bao giờ mình dũng cảm để nói điều mình muốn nhiều lúc mình muốn giải thích những việc mình làm cho mẹ như bao đứa bạn khác , có lúc mẹ rất quan tâm đến mình nhưng cũng có lúc mẹ .......... mình mong những dòng tâm sự sẽ giúp mình vơi đi hết những điều đau buồn đó giá mà mình có thể ngủ trong giấc mơ đẹp ấy mãi thì ..................