BỐN ÔNG BỊ VỢ CÀM RÀM
Bốn ông chẳng việc gì làm
Ngồi không bị vợ càm ràm chán chê
Rủ nhau đến quán cà phê
Cà kê dê ngỗng kéo lê một ngày:
- Thời trai tôi chẳng thua ai
Xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan
- Thời trai tôi rất hiên ngang
Đánh Đông dẹp Bắc nên trang sử hùng
- Thời trai tôi cũng đã từng
Dọc ngang trời rộng vẫy vùng biển khơi
- Thời trai tôi cũng thượng đài
Tuyệt quyền nhị đẳng huyền đai phải nhường
- Bây giờ dở dở ương ương
Ra đường lạc chẳng biết phương nào mò?
Về nhà ủ rủ co ro
Nửa đêm thanh vắng vợ xô xuống giường
- Còn tôi từ lúc tha phương
Ở nhờ quê vợ lâu dường như ngu
Nói năng chẳng nhớ đuôi đầu
Mười câu có đến chín câu sang đàng
- Còn tôi danh lợi không màng
Cả ngày chẳng muốn nói năng một lời
Nhưng vừa mở miệng hé môi
Là nàng đã nhảy vô ngồi tụng kinh
Tụng từ sương sớm bình minh
Tụng qua giờ ngọ bài kinh vẫn còn
- Còn tôi sức lực hao mòn
Đầu óc lú lẫn chẳng còn như xưa
Nhưng vừa về tới giậu thưa
Trăm lời đay nghiến cũng vừa tuôn ra
Dằn mâm xáng chén bằm nhà
Chưởi chồng rồi lại chưởi cha nhà chồng
- Còn tôi thì khác các ông
Có được cô vợ siêng năng đi chùa
Từng đêm mõ gõ chuông khua
Nhà êm cửa ấm chẳng thua kém người
Nhưng vừa nhác thấy bóng tôi
Là nàng đã xổ những lời ai bi:
Sao không chết phứt nó đi
Cho tôi thoát cái nợ gì của ai
Chẳng đi khuất mặt khuất mày
Còn mang cái xác về đây làm gì?
Chiều rồi chẳng biết làm chi
Bốn ông mới gọi tắc xi xuống cồn
Xuống cồn xem lửa đầu non
Xem trăng đáy biển nửa đêm chưa về.