thanhbinh Đại Úy
Cảnh Cáo : Posts : 96 Points : 209 Thanked : 7 Gia Nhập ngày : 04/01/2012 Tuổi : 34 Đến từ : Phú Quốc
Tài Sản Pháp Bảo: Linh Thú:
| Tiêu đề: Buồn buồn kể chuyện... ma chơi 7/4/2012, 10:03 | |
| Buồn buồn kể chuyện... ma chơi Đó là "ngôi nhà của những linh hồn". Mà hỏng phải kịch của cố soạn giả thanh binh đâu. Nhà tui.
Mấy bữa nay tui bị trật cổ tay, chị gái cũng trật y chang tay trái. Trật mà hỏng biết vì sao. Cứ ngủ đêm sáng ngày thì trật, vậy à. Chị tui sợ quá nên đi làm mâm cơm cúng. Trước chị không mở đèn ngủ, tuần rồi mấy đêm liền cứ nghe như “ai xô cái tủ ngã rầm rầm…”, lúc này thấy ngủ chong đèn sáng trưng Tui về nhà chồng xong mới nghe sự tích ly kỳ của 4 lư hương trên bàn thờ (chắc chồng không kể trước khi cưới vì sợ tui bỏ… tình chạy lấy người. Kakaka)… Bà cô chết trẻ, đâu 17 tuổi. Cô thì chết trên giường đẻ, ói máu tươi vì uất ông chồng. Ba chết vì xà lan đâm vào nhà, ông rơi xuống sông, ngộp nước. Ông là tay bơi lội giỏi, nhưng chắc bị choáng. Mẹ chết hơi bình thường tí, chỉ do bệnh, nhưng mà bà cụ này cũng ghê gớm lắm. Ghê gớm sao thì khúc sau đây tui kể. Nghe qua tiểu sử các vị trên bệ thờ, nhưng tui không sợ, dù gì thì tui cũng gần giống ma rồi, hay bị chửi là lì như quỷ sứ, phá như cô hồn mà . Cũng do bên nhà tui hong có chủ trương nhát ma để răn đe dạy dỗ. Giờ có dịp sống chung với ma, nhiều ma, tui thấy cũng phấn khích lắm, chờ coi coi có vụ gì đặt biệt hong. Bảy năm trời, không thấy hiện tượng gì để đi nổ với bà con hết, thiệt chán. Đằng nhà mợ (chồng) thỉnh thoảng vẫn thấy te tái mang trái cây lại cúng, mà mỗi lần vậy là biết nhà đó tối qua chiêm bao thấy ba hoặc mẹ (chồng). Con dâu nhà mợ mới về ba bữa, chiêm bao thấy một bà hỏi, “về ở nhà này sao không thấy chào hỏi gì tui hết vậy?” . Bà đó là mẹ chồng tui đó, oai hông ? Hì, nhờ vậy mà lâu lâu tui cũng ăn lộc trái cây của mẹ, thích ghê, nhiều lúc lạt miệng quá bèn nghĩ, sao mẹ lúc này không về nhà mợ chơi, ta ??!! Mợ sợ ma, nhất là ma nhà tui. Mỗi lần có nhu cầu đốt nhang ở nhà tui, là mợ rủ tui, hoặc chị tui cùng lên gác. Có bữa cái lư đồng nó rớt phụ tùng nhánh nhóc ra, mợ nhảy cẩng, kêu trời. Ấy, tui nghe kể zị, vụ đó xảy ra khi tui không có nhà. Trên gác, phòng thờ lúc nào cũng tối hù tối thui, tui chui lên cũng không thèm mở đèn, thấy người ta sợ tui cười trong bụng. Tui tự hào hai điều, một là ma sợ tui chớ tui hong sợ ma, hai là nắng sợ tui chớ tui hong sợ nắng (đen tới mức nắng hết đường ăn rồi .
Lúc có bầu bạn Khải An, tui bị đau lưng lắm lắm, đau tới mức không ngủ được, bụng càng lớn lưng càng đau. Nửa đêm một mình tui mò xuống nhà, leo lên võng ngủ. Được chừng một tuần thì bữa đó mơ màng, có bà già lại kêu đi xuống cho bà tháo võng ra giặt. Vía tui nói để từ từ, bả hong chịu, nói nhanh lên đi. Trong lúc chờ đợi tui suy nghĩ, bả còn đi uống nước nữa nghen, tui nghe tiếng rót nước tồ tồ. Bị hối miết, tui tỉnh dậy, lủi thủi lên lầu ngủ tiếp. Tui không có sợ đâu, nhưng mà mấy bà già hay cấm bụng bầu nằm võng, chuyện này cũng hợp lý, nên tui phải nghe thôi. Mấy bữa sau tui lại chém vè lên võng ngủ trưa, lần này bà già đó níu võng vặc tới vặc lui như sắp quăng tui xuống, chắc bả giận tui lì quá. Từ đó về sau tui dứt khoát ngủ giường, chứ đưa võng hoài sợ làm phiền lòng người lớn tuổi Mỗi khi nhà có vụ gì lạ, là tui được ăn thịt gà. Nhìu lúc thèm thịt gà nên nói bâng quơ, chiêm bao thấy có người đàn bà nựng thằng con. Bữa sau chị đi mua gà về, trước cúng sau ăn. Một năm ngoài mấy cái đám giỗ, thì nấu cơm cúng chừng hơn chục lần, nhờ… chiêm bao. Lần đó chuyển nhà, vì chưa xong nên chị tui với anh kia ngủ lại nhà cũ giữ mớ đồ, nửa đêm cái cầu thang run như cầy sấy, làm cái nhà cũng rung theo luôn. Chị tui nói phải cúng mâm cơm, chắc mẹ không chịu đi. Lần khác trộm vô nhà, mở cửa sau tan hoang, mẹ hù thằng con tui giật mình khóc, vậy là trộm chỉ kịp lấy cái túi xách đi làm của tui, trong đó có máy ảnh, sổ tay ghi toàn là thơ, túi cuối tháng nên túi không tiền, nên không mất, cho nên chuyện hong có tiền nhiều khi bổ ích Ta nói nhà xảy ra nhiều chuyện ly kỳ quá, nên có mấy tháng nhờ chị trong xóm ra dọn dẹp nhà tiếp mà không dám kể gì, chị này mà biết, chỉ bỏ chạy mất. Tới giờ tui cũng khẳng định là tui không sợ nghen, tui còn hù ma nữa, tui nói khơi khơi, mẹ mà hù tui quá là tui ẳm con tui bỏ nhà đi, coi ai nhớ cháu nội cho biết (mẹ chồng tui rất yêu con nít). Kekeke. Hù qua hù lại riết rồi lẫn lộn hết, hỏng biết ai ma ai người luôn. Lúc nãy ngồi nắn cái cổ tay trật, tui tự hỏi, hỏng biết mình làm gì sai ? Tui thích tin vào sự tồn tại của ma, vì điều đó.
(Sở dĩ entry này màu mè hoang lổ vậy là do tui muốn cho nó tăng phần ma quái. Hihihi)
|
|
Khổng Minh Trung Tá
Cảnh Cáo : Posts : 202 Points : 327 Thanked : 12 Gia Nhập ngày : 29/01/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Khu Phố Tứ, Dương Đông, Phú Quốc
Tài Sản Pháp Bảo: Linh Thú:
| Tiêu đề: Re: Buồn buồn kể chuyện... ma chơi 7/4/2012, 11:24 | |
| |
|